----------------------------
- Hỷ Trân !
Vừa dừng xe trước cổng Trung tâm Ngoại ngữ , nghe tiếng gọi Hỷ Trân dáo dác tìm kiếm.
- Ôi Thành Thục ! Lâu quá mới gặp . Mày đi đâu đây ?
- Tìm.
- Dạy ở trung tâm này à ?
- Ừm.
Thành Thục hất mặt :
- Thế còn mày ?
Hỷ Trân ngơ ngác :
- Gì cơ ?
- Làm gì lóng ngóng ở đây ?
- À ! Tao đang theo học lớp đàm thoại ở trung tâm này.
Thành Thục nhìn đồng hồ :
- Đã đến giờ học chưa ?
- Còn hơn nữa tiếng.
- Vậy chúng ta sang quán bên đường uống nước nha.
- Cũng được.
Hai cô gái dắt xe băng qua đường . Vừa kéo ghế ngồi Thành thục hỏi ngay :
- Mày uống xí muội đá chứ ?
- Ừ.
- Khẩu vị không thay đổi tí nào.
Thành Thục ra dấu cho chủ quán làm hai ly xí muội đá . Cô chống tay nhìn bạn :
- Mày lúc này đẹp ra đó . Sao , có người yêu chưa ?
Hỷ Trân lắc đầu :
- Ai mà thèm yêu con nhỏ bướng bỉnh như tao chứ.
- Bướng bỉnh cũng là ưu điểm của một con người.
- Ai nói vậy ?
- Thì . . . anh ấy.
- Hữu Quân yêu mày cũng vì sự bướng bỉnh của mày đấy ư ? Nhưng rất tiếc , sự bướng bỉnh của mày không giống tao.
- Tao biết . Cả khoa xây dựng đâu ai qua nổi mày.
- Mà nghĩ cũng kỳ nha.
Thành Thục mỡ to mắt nhìn bạn
- Sao kỳ ?
- Cùng là bạn học chung một trường , một khoa . Thế mà khi ra trường , chẳng ai đi đúng ước nguyện của mình cả.
- Cuộc sống mà Hỷ Trân . Nhưng dù sao trong nhóm bạn , mày cũng là người đỡ nhất mà.
Hỷ Trân thở nhẹ :
- Đỡ gì chứ . Tao mới nộp hồ sơ đi làm khoảng hai tháng nay thôi , nhưng công ty tao làm lại không thấy hợp lắm.
- Tại sao ? Công việc không hợp hay con người không hợp ?
Hỷ Trân chưa kịp trả lời , thì bà chủ quán mang nước ra . Thành Thục đẩy ly nước cho bạn.
- Uống nước đi , rồi nói tiếp cho tao nghe , vì sao không hài lòng với công việc.
Hỷ Trân bưng ly nước lên , rồi để xuống :
- Có khi nào mày thấy chán cuộc sống này không ?
- Chán ?
Thành Thục ngạc nhiên :
- Tao thấy hôm nay mày lạ quá . Trịnh hỷ Trân mà thấy chán cuộc sống này , thì còn ai chán hơn nữa . Hỷ Trân à ! Chuyện gì xảy ra với mày trong những ngày qua vậy ?
Hỷ Trân thở dài :
- Để được đậu vào trường đại học đã khó rồi . Trong quá trình học tập , còn bao nhiêu là những khó khăn . Tưởng sau khi tốt nghiệp sẽ thay đổi được , nào ngờ . . . Vác đơn đi xin việc thì công ty nào cũng đòi hỏi kinh nghiệm . Tao hỏi mày , nếu như không cho làm , thì làm sao có kinh nghiệm được.
- Đời nó là vậy đấy , mày ạ . Sinh ra trong một gia đình có quyền thế , thì không cần phải lo lắng.
- Lúc mới tốt nghiệp , tao nộp đơn vào một công ty liên doanh . Họ đưa ra những đòi hỏi , tao đã không thèm làm . Nghỉ ở nhà rong chơi một thời gian cũng chán , nên tao đã nộp đơn đi làm ở công ty xây dựng Thuận Thành . Thú thật , tao cũng không hài lòng lắm ở công ty này , nhưng gì cuộc sống của gia đình , thêm lời khuyên của một người , nên tao phải cố gắng thôi.
- Lời ai mà có tác động mạnh vậy ?
- Là thầy giáo dạy Anh văn tao ở trung tâm.
- Thầy giáo ?
- Ừ . Từ Nam nói , trên đời này chẳng có gì là tốt đẹp theo ý muốn của con người cả . Nếu chúng ta quá đòi hỏi theo nguyên lý trong sách vở , thì không bao giờ được . Cho nên , chẳng có công việc nào xấu , chỉ có người làm xấu đi công việc thôi.
- Anh ta nói đúng đó chứ . Nè ! – Thành Thục khều bạn – Tao nghĩ quan hệ giữa mày và thầy giáo đó không chỉ đơn thuần là tình thầy trò . Nói cho tao biết , có phải mày đã ” cảm ” ông ta không ?
Trong mắt hỷ Trân có tia lửa nhỏ :
- Từ nam là người đàn ông đáng để cho bọn con gái chúng ta ngưỡng mộ.
- Ông thầy của mày tên Từ Nam à ?
Thành Thục lẩm nhẩm :
- Đẹp trai , thông minh và rất có phong cách , có ai ngoài Kim Từ Nam nữa.
Hỷ Trân giật mình :
- Mày biết anh ấy ?
- Chẳng những biết mà còn biết rất rõ nữa . Mày quên rằng , tao đã nói Hữu Quân cũng dạy ở trung tâm này sao . Giữa Từ Nam và hữu Quân ngoài tình đồng nghiệp ra , họ còn là anh em họ với nhau.
- Thế ư ?
- Sao hả ? Trái tim bướng bỉnh của mày đã đập sai nhịp vì ông thầy giáo trẻ rồi phải không ?
Hỷ Trân chối quanh :
- Đâu có.
- Còn chối nữa , nhìn mặt mày là tao biết ngay . Có cần sự giúp đỡ của tao không hả ?
hỷ Trân xua tay :
- Không cần đâu . Tao chỉ là ngưỡng mộ anh ấy thôi.
- Từ ngưỡng mộ rồi yêu chỉ là một khoảng cách nhỏ thôi mà Hỷ Trân . Mày và Từ Nam cũng xứng đôi lắm đó.
- Vậy sao ?
Hỷ Trân bâng quơ nhớ lại lần gặp gỡ đầu tiên giữa cô và Từ Nam . ..
Hôm đó là ngày đầu tiên của khoá học Anh văn , nhưng cô lại đến trễ bởi một lý do không chính đáng tí nào . ” Cãi lý với bà chị hai Hữu Trân ”.
Từ xưa đến giờ , Hỷ Trân không bao giờ chịu thua lý một ai , và cả người nhà của cô cũng vậy . Mãi hăng say cãi , khi thắng được bà chị Hữu Trân , cũng là lúc đến giờ đi học.
Hỷ Trân rất ngại đi trễ , cho dù cô có ngang bướng đến đâu.
Cuống quít lên , Hỷ Trân lái xe như không nhìn đường . Đến khi vào cổng trung tâm , cô lại quên lấy thẻ xe . Báo hại người giữ xe phải hét lên.
Cầm được thẻ xe trong tay , Hỷ Trân lại cấm đầu chạy . Hành lang các lớp học lại vắng lặng . Hỷ Trân cảm nhận được , hình như chỉ còn một mình cô ở ngoài.
Gấp rút , Hỷ Trân va vào một người đang đi cùng chiều với mình , làm mọi thứ trên tay anh ta văng cả xuống nền gạch.
Hỷ Trân càng lúng túng hơn , khi trước mặt cô là một người thanh niên cao lớn và đẹp trai.
Cúi ngưòi nhặt vội những quyển sách , Hỷ Trân ngượng ngùng :
- Xin lỗi anh . Tôi . . . tôi không cố ý.
Người thanh niên nhẹ nhàng mĩm cười :
- Cô trễ học phải không ?
- Vâng.
Người thanh niên nhìn đồng hồ nơi tay :
- Chỉ trễ một phút thôi mà.
- Nhưng tôi rất ngại đi trễ.
- Tôi nghĩ chắc giáo viên dạy cũng chưa đến đâu , cô không cần phải vội vàng.
Đặt vội mấy quyển sách vào tay người thanh niên , cô hấp tấp :
- Một lần nữa , tôi xin lỗi anh.
Hỷ Trân quay lưng bỏ đi . Vào đến lớp còn đang loay hoay tìm chỗ ngồi , thì Hỷ Trân một lần nữa giật mình.
- Trời ơi ! Người mình va phải lúc nãy lại là giáo viên đứng lớp.
Một lời chào và cách giới thiệu nhẹ nhàng của anh , Hỷ Trân còn nhớ rất rõ . Anh tên là Từ Nam , hai chín tuổi , gia đình sống ở Sài Gòn . ..
Thêm một kỷ niệm làm cô không quên , là anh còn tìm chỗ ngồi cho cô.
Trong giờ học , anh thường nhìn về phía cô với cặp mắt dịu dàng . Lần đầu tiên trong đời , trái tim bướng bỉnh của Hỷ Trân cảm nhận được sự dịu dàng của người khác phái.
Anh Từ Nam , giản dị và hoà đồng . Hỷ Trân không còn sự ngăn cách của thầy trò . Cô mạnh dạn hỏi bài hay trò chuyện với anh ngoài giờ học.
Cũng có lúc , Từ Nam hẹn cô đi ăn kem , nói chuyện thời sự . hỷ Trân trở nên người con gái ngoan hiền trước mặt anh lúc nào không hay.
Cô kính trọng anh , ngưỡng mộ anh . Cô thường chia sẻ tâm sự với anh . Và ngược lại , Từ Nam cũng kể cho cô nghe những câu chuyện về cuộc sống , những bài học về cách làm người.
Cuộc sống của Hỷ Trân gần đây rất cần Từ Nam . Cô buồn khi không gặp anh , và vì Từ Nam , Hỷ Trân đã phấn đấu trong công việc rất nhiều . Có ai biết đâu được cô đang làm tất cả vì ai.
Thành Thục hươ hươ tay trước mặt bạn :
- Mày không sao chứ Hỷ Trân ?
- Không sao.
- Sao tự nhiên lại trầm tư vậy ?
- Tao đang nghĩ cuộc sống không tình yêu thì nó như thế nào nhỉ ?
- Thì vô vị chứ như thế nào ?
- Tao thì thấy khác . Thử sống không cần tình yêu xem . . . Chắc cuộc đời này không đến nỗi tồi tệ đâu.
Thành Thục tròn mắt :
- Ơ kìa ! Mày nói nhăng nói cuội gì đó , Hỷ Trân ?
Hỷ Trân khoát tay :
- Đừng quan tâm đến những câu nói nhảm của tao.
- Mày lạ lùng thật đó !
Hỷ Trân nhướng mày :
- Nói về mày cho tao nghe đi . Lúc này , cuộc sống của mày thế nào ? Còn công việc và cả tình yêu nữa ?
- Trong nhóm bạn chơi thân , tao chẳng có gì là nổi bật cả . Cuộc sống bình thường , công việc tạm ổn , còn tình yêu . . . mày biết rồi đó . Tao và Hữu Quân ngày nào mà không gặp nhau.
- Tao ngưỡng mộ tình yêu của mày và Hữu Quân . Yêu nhau từ năm nhất cho đến bây giờ vẫn còn yêu tha thiết.
- Một tình yêu chân thành là tin tưỏng và giúp đỡ nhau đó . Hỷ Trân nè ! Mày và Từ Nam nên tiến tới một giai đoạn nữa đi.
- Mày nói gì vậy ? Sự ngưỡng mộ khác và tình yêu khác . Những gì tao dành cho Từ Nam , có thể không phải là một tình yêu.
- Hỷ Trân ! Chẳng lẽ mày . ..
Hỷ Trân ngăn lại :
- Đừng nói chuyện của tao nữa.
- Không nói thì không nói.
- Nè ! Trong nhóm chúng ta , đã lâu tao không tin tức gì về Thái Lâm . Mày có biết hiện giờ Thái Lâm làm gì không ?
- Khoảng nữa tháng trước , tao có gặp Thái Lâm ở siêu thị . Lúc này , trông nó ” bảnh ” lắm.
- Thái Lâm đã ” bảnh ” lúc còn học đại học lận mà . Cha làm giám đốc ngân hàng , còn mẹ thì có một cửa hàng thơi trang cao cấp . Tương lai tốt đẹp đã được định sẵn rồi . Nghe nói , vừa tốt nghiệp ra trường , Thái Lâm được nhận vào một công ty có tiếng tăm.
- Phải . Thái Lâm hiện giờ đang làm thư ký cho công ty kiến trúc Bắc Cực.
- Công ty này , tao nghe tiếng từ lâu rồi . Công ty có được ngày hôm nay là cũng nhờ vào tài trí của tổng giám đốc đấy.
- Thái Lâm còn khoe với tao , người yêu của nó là tổng giám đốc công ty kiến trúc Sao Bắc Cực.
Hỷ Trân ơ hờ :
- Thế ư ? Tao cũng mừng cho nó.
- Mọi cái đều do nó nói . Tính Thái Lâm xưa nay hay khoe khoang , tao không biết tin được bao nhiêu phần trăm đây.
- Thì người ta nói cứ nghe , còn tin hy không là do ở bản thân của mỗi người thôi.
- Tao còn nhớ lúc còn đi học , Thái Lâm hay ganh tỵ với mày . Bây giờ nó còn có cơ hội lên mặt hơn . Nếu như mày có gặp Thái Lâm , thì đừng quan tâm những gì nó nói.
- Tao biết mà.
Chợt Thành Thục vỗ mạnh vào vai Hỷ Trân :
- Từ Nam kìa.
Nhìn theo tay chỉ của Thành Thục , Hỷ Trân kêu lên :
- Ấy chết ! Tới giờ rồi.
Cô bật dậy thật nhanh :
- Xin lỗi , tao đi trước nghe , hôm khác gặp lại.
Thành Thục với theo :
- Nè ! Cũng chưa trễ lắm đâu . Từ từ thôi , kẻo té bây giờ.
Hỷ Trân đẩy nhanh chieéc Quave . Gởi xe xong cô cắm đầu mà chạy.
Đứng là cái tật lớn hơn cái tuổi không chịu bỏ . Cũng may từ trước giờ , tốc độ chạy của cô chỉ va phải Từ Nam . Nếu không , thì cũng nhiều phen lớn chuyện chứ chẳng chơi.
Ông bà xưa có câu ” Chưa đi đã chạy , chưa nói đã cười ” . Hỷ Trân cho mình không rơi vào hai trường hợp ấy , lý do cô chạy chỉ là bất đắc dĩ thôi.
Vừa qua mặt Từ Nam một chút , Hỷ Trân đứng lại thở hổn hển . Từ Nam đến gần :
- Sợ trễ mà cứ mãi đi trễ.
Hỷ Trân xua tay :
- Không phải đâu , tại . ..
- Lần nào em cũng tìm kiếm lý do cả.
- Nhưng là những lý do chính đáng mà.
- Thế em không khắc phục được sao ? Nếu như giờ học này không khớp với thời gian của em , thì em có thể đăng ký tham dự Ở lớp sau . Lúc ấy , em không sợ phải đi trễ nữa.
- Không phải đâu , tại . . . nhưng em thích học giờ anh đứng lớp hơn.
Từ Nam mĩm cười :
- Ở trung tâm ngoại ngữ này , giáo viên nào cũng có năng lực và trình độ cả . Em không nhất thiết . ..
Hỷ Trân bướng bỉnh :
- Nói tóm lại , em vẫn muốn học lớp của anh . Nếu anh không hài lòng , thì em không đến trễ nữa . Xin lỗi , em vào lớp đây.
- Hỷ Trân ! Em nghe anh nói có được không ?
Hỷ Trân bịt tai lại :
- Em không muốn nghe.
- Hỷ Trân ! Em bướng bỉnh quá . Nếu là em gái của anh , anh sẽ cho ăn đòn đấy.
Hỷ Trân le lưỡi trêu :
- Cũng may em không phải là em gái của anh.
Nhìn theo bộ dáng nhún nhảy củ Hỷ Trân , Từ Nam lắc đầu thở ra.
trong số học trò anh đã từng đứng lớp , thì chỉ có Hỷ Trân là dễ thương nhất thôi , nhưng ô nhỏ bướng bỉnh quá.
Từ Nam quen biết Hỷ Trân từ buổi dạy đầu tiên . Cô ra vẻ nhút nhát , nhưng không phải nhút nhát . Cô ra vẻ dịu dàng nhưng chưa dịu dàng.
Ở gần bên cô , anh không hề thấy căng thẳng , áp lực mà trái lại , còn rất thoải mái.
Từ Nam chưa biết gì về gia cảnh của Hỷ Trân . Chỉ nghe cô nói , gia đình chỉ còn mẹ và một chị gái thôi.
Hỷ Trân thích sự tự do , thích công việc mình tự chọn . Cô có chủ đích riêng , không muốn ai quyết định cho mình.
Từ Nam cảm nhận ở Hỷ Trân một con người tràn đầy sức sống và có niềm tin . Có nghị lực , ý chí và phần đấu . Trong thâm tâm , anh luôn xem Hỷ Trân như em gái của mình.
Việc cô cần , anh sẵn sàng giúp đỡ . Lúc cô buồn anh luôn chia sẻ . Có khi anh còn chỉ dạy cho cô cách sống ở đời , để cô không phạm phải sai lầm.
Một điều anh chưa được hài lòng , là bản tính ngang bướng cứng đầu , thậm chí còn phá phách của cô . Nhưng đôi khi , anh cần phải cảm thông , vì Hỷ Trân tuổi còn trẻ , ham vui nhộn.
Hiện tại , Từ Nam có đến hai cô bạn . Một là người yêu tên Hữu Trân . Hai là cô nhỏ trong lớp anh dạy tên Hỷ Trân.
Hữu Trân cho anh cảm giác hạnh phúc trong tình yêu , thì Hỷ Trân cho anh sự thoải mái trong tâm hồn.
Từ Nam luôn hài lòng về những gì anh có . Rảo bước về lớp dạy , anh biết đã trễ mất mười lăm phút .

0 nhận xét:
Speak up your mind
Tell us what you're thinking... !